NHỮNG NGÀY MƯA
[ TẢN VĂN ]
Có những ngày buồn lạnh lẽo như cơn mưa đầu mùa. Con người vốn kì quặc, yêu say đắm mùi hơi đất xộc lên trong lúc chuyển mưa. Những lúc như thế chỉ muốn một mình một xe chạy mãi trên những cung đường dài, đơn giản vì chỉ muốn đắm chìm trong làn hơi lạnh buốt.
'' Tôi chen theo đám đông ngoài kia.
Chiều giờ này tan ca, dòng người xô ra...''.
Lời bài hát '' Tôi có một nỗi buồn thật đẹp '' cứ ngân nga mãi trong đầu, chất giọng ấm áp của Phạm Hồng Phước như cố lắp đầy những khoảng trống tâm hồn của một kẻ cô đơn trong ngay lúc này.
Những ngày mưa, những ngày nhớ ai ? Những ngày mưa, những ngày hoài niệm về quá khứ ? Chiếc hộp thiếc cũ kỹ vẫn nằm gọn trong ngăn tủ, từng mảng sơn cứ thế bong tróc như đang minh chứng cho sự rời rạc của thời gian, rằng màu đã phai, rằng hai ta đã mãi xa nhau. Nhưng quá khứ vẫn nằm yên trong ngăn tủ, những lá thư viết vội, những lời nhắn nhủ ngọt ngào giờ bỗng chốc trở nên vô vị như muốn nhường không gian ẩm mốc lại cho những kẻ thích suy tư : Những người xa lạ bỗng chốc trở thành người quen, người thương rồi cũng hóa người dưng, cớ sao lại muốn níu kéo để làm gì ?
Cơn mưa đầu mùa yếu ớt, lạnh lẽo, một chút hơi đất cũng khiến những kẻ cô đơn thấy ớn lạnh. Nhưng đó là cảm giác của những người trẻ say đắm cảm giác yêu thương lứa đôi, rằng khi trưởng thành hơn thì con người ta cũng học cách tự vui một mình, tự yêu cái lạnh giá của từng giọt mưa. Nhớ những cảm giác yêu đương tuổi mới lớn cứ như cơn mưa đầu tiên có chút bất ngờ, rằng một chút quan tâm cũng khiến ta rung động, một lời nói vu vơ của người ấy cũng khiến ta thổn thức. Vậy mà giờ đây dù biết rằng cơn mưa đó sẽ kéo theo từng đợt giông bão nhưng ta vẫn chẳng lấy một chút chạnh lòng mà cũng chỉ mỉm cười cho qua rằng '' mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi ''.
Có những ngày buồn lạnh lẽo như cơn mưa đầu mùa. Con người vốn kì quặc, yêu say đắm mùi hơi đất xộc lên trong lúc chuyển mưa. Những lúc như thế chỉ muốn một mình một xe chạy mãi trên những cung đường dài, đơn giản vì chỉ muốn đắm chìm trong làn hơi lạnh buốt.
'' Tôi chen theo đám đông ngoài kia.
Chiều giờ này tan ca, dòng người xô ra...''.
Lời bài hát '' Tôi có một nỗi buồn thật đẹp '' cứ ngân nga mãi trong đầu, chất giọng ấm áp của Phạm Hồng Phước như cố lắp đầy những khoảng trống tâm hồn của một kẻ cô đơn trong ngay lúc này.
Những ngày mưa, những ngày nhớ ai ? Những ngày mưa, những ngày hoài niệm về quá khứ ? Chiếc hộp thiếc cũ kỹ vẫn nằm gọn trong ngăn tủ, từng mảng sơn cứ thế bong tróc như đang minh chứng cho sự rời rạc của thời gian, rằng màu đã phai, rằng hai ta đã mãi xa nhau. Nhưng quá khứ vẫn nằm yên trong ngăn tủ, những lá thư viết vội, những lời nhắn nhủ ngọt ngào giờ bỗng chốc trở nên vô vị như muốn nhường không gian ẩm mốc lại cho những kẻ thích suy tư : Những người xa lạ bỗng chốc trở thành người quen, người thương rồi cũng hóa người dưng, cớ sao lại muốn níu kéo để làm gì ?
Cơn mưa đầu mùa yếu ớt, lạnh lẽo, một chút hơi đất cũng khiến những kẻ cô đơn thấy ớn lạnh. Nhưng đó là cảm giác của những người trẻ say đắm cảm giác yêu thương lứa đôi, rằng khi trưởng thành hơn thì con người ta cũng học cách tự vui một mình, tự yêu cái lạnh giá của từng giọt mưa. Nhớ những cảm giác yêu đương tuổi mới lớn cứ như cơn mưa đầu tiên có chút bất ngờ, rằng một chút quan tâm cũng khiến ta rung động, một lời nói vu vơ của người ấy cũng khiến ta thổn thức. Vậy mà giờ đây dù biết rằng cơn mưa đó sẽ kéo theo từng đợt giông bão nhưng ta vẫn chẳng lấy một chút chạnh lòng mà cũng chỉ mỉm cười cho qua rằng '' mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi ''.
Nhận xét
Đăng nhận xét