TÁCH TRÀ CUỐI CÙNG CỦA ROSE


[ TRUYỆN NGẮN ]


Rose - một âm tiết, dừng lại ngay đầu lưỡi, dứt khoát nhưng vẫn có điều vướn bận.

Người ta nói rằng một cô gái xinh đẹp được ví như một đóa hồng đầy gai góc, nhìn từ xa thì trông đẹp đấy, ngọt ngào đấy nhưng khi chạm vào chỉ rước toàn tai họa. Tất nhiên tất cả những điều đó chỉ là những áp đặt vô căn cứ của người ngoài rằng những cô gái xinh đẹp chỉ là những '' bình hoa di động'', vẻ ngoài thì hào nhoáng nhưng bên trông lại vô vị đến phát ngán.

Vậy mà, một cô gái xinh đẹp như Rose lại không vướn vào những lời lẽ cay nghiệt của miệng đời, mà người ta ví cô như một nữ thần vô cùng tài năng và xinh đẹp. Xung quanh Rose như tỏa một hào quang vô hình làm ngợp thở biết bao gã trai muốn theo đuổi cô. Có lẽ ai lần đầu gặp Rose cũng nghĩ rằng cô ta ắt hẳn đã có một cuộc tình đẹp như mơ với một nam thần nào đó. Nhưng sự thật lại không phải như vậy, Rose vẫn là một kẻ độc hành.

Một cô nàng ngọt ngào, tràn đầy nhiệt huyết và có rất nhiều năng lượng từ bên trong. Bất cứ ai ở bên Rose cũng không khỏi ngợp thở bởi sự quyến rũ của cô nàng. Lối sống phóng khoáng của Rose dẫn đường cho những cuộc tình chớp nhoáng mà ngay từ khi vừa bước sang tuổi 16 cô đã nếm ngập tràn hương vị ngọt đắng. Rose thích cà kê ở những bar club và những buổi tiệc đêm, đắm chìm trong nền nhạc và men rượu chưa bao giờ khiến cô nàng thất vọng, những cuộc vui đó càng biến Rose trở thành '' tình một đêm'' hoàn hảo cho bất kỳ gã trai trẻ nào.

Người ta ví Rose như nhân vật chính của tác phẩm '' Trà Hoa Nữ '' nhưng với một tầm cao hơn và đẹp đẽ hơn rất nhiều. Nhưng nào hay, cũng giống như cái tên, giống như loài hoa ấy, giống như cái âm điệu vướn bận ấy, tất cả những gì thuộc về Rose chỉ là vẻ bề ngoài. Sau những cuộc vui không biết đường về, Rose quay về tổ ấm như một chú mèo mướp dễ cáu kỉnh, cô nhốt mình trong căn phòng lớn nhiều giờ đồng hồ. Có lẽ ở một mình là lúc con người ta bộc lộ thật sự bản chất, Rose thích mặc chiếc đầm trắng hai dây như một tiểu thư khuê các, ngồi cạnh ban công nhìn ra ngoài khu vườn dày đặc dây leo. Ngay lúc này, một cô gái mạnh mẽ mà mọi người thường thấy bỗng chốc trở nên yếu đuối đến lạ, gương mặt xinh đẹp như chưa từng biết cười, đầu óc trống rỗng biến Rose thành một cái xác không hồn. Phải chăng Rose đã không còn là chính mình ?

Lần đầu tiên Rose chợt nhận ra điều kì diệu ẩn chứa sâu bên trong cô sau những lần ủ rũ nơi khuê phòng, cô nhận ra cô thật sự không có ai bên cạnh ngay lúc này, cô nhận ra men rượu không khiến con người ta vui đến suốt cuộc đời và nụ cười cũng chẳng ở mãi trên môi. Bỗng chốc, Rose thấy lạ ở đầu lưỡi, cảm giác vô vị mà nhạt nhẽo. Như một thói quen, Rose với lấy chai rượu còn dang dở đêm qua và uống cạn, nhưng hôm nay có lẽ rất lạ. Hương vị nồng chát hầu như không thể khỏa lấp sự thiếu thốn ngay đầu lưỡi mà càng khiến cô thấy khó chịu và buồn nôn. Rose nhắm nghiền mắt cho qua cái cảm giác kì cục đó.

Một mình trong căn phòng rộng lớn, đầu óc Rose quay cuồng khi hình ảnh của những đêm tiệc xa hoa cứ hiện lên, nền nhạc dồn dập, hối hả khiến Rose như muốn ngã nhào xuống phía ban công. Có lẽ đã không chịu được nữa, Rose rời khỏi căn phòng. Cô nàng đặt những bước chân nặng nề xuống từng bậc thang, tiến thẳng đến phòng bếp giống như một kẻ mất hết lý trí. Rose chẳng tìm thấy gì ngoài hộp trà táo đỏ mà mẹ cô đã mang đến từ tháng trước. Rose nhìn chăm chú vào hộp trà màu sa-tanh lắp lánh, như bị mê hoặc, Rose đã làm một việc mà cô còn chẳng dám nghĩ là mình sẽ làm. Rose mở hộp trà và tách nhẹ từng khoanh táo đỏ dính sát vào nhau, với lấy bình nước ấm mà cô chẳng nhớ đã pha từ lúc nào, cô đổ nước ngập tràn cái tách sứ chứa đầy táo.

Rose không phải là một kẻ sành uống trà, cô nâng tách trà táo đưa gần sát miệng để cảm nhận sự kỳ lạ của thứ thức uống này. Bỗng chốc, hương vị ngọt thanh, nóng ấm của nước trà khiến Rose giật mình. Và rồi...tách trà rời khỏi tay Rose, nó vỡ tan tành phía dưới chân cô, Rose ngã quỵ xuống nền gạch men lạnh buốt, những mảnh vỡ của tách trà khiến đôi chân ngọc ngà của Rose bật máu nhưng Rose đã không thể cảm nhận nỗi đau thể xác thêm một lần nào nữa trong đời.

(Uyenvuong)


Nhận xét

Bài đăng phổ biến