LINH LUNG - CÔ GÁI CỦA NHỮNG NGÀY MỘNG MƠ
[ TRUYỆN NGẮN ]
Người ta gọi cô là Linh Lung - Linh Lung có thể hiểu nôm na là âm hưởng pha trộn kì lạ giữa những chiếc chuông gió mơ mộng và sự lấp lánh của ánh đèn Sài thành lúc về đêm.
Cô gái với mái tóc hỗn độn vàng óng, chúng sẵn sàng bứt phá khỏi những khuôn nếp mà cô dành hàng giờ để đưa vào cho thuận mắt. Đôi mắt nâu đen màu Á Đông cùng phong cách mặc đồ hơi hướng cổ điển khiến tổng thể trong có phần dị thường ( ít nhất là dị thường trong mắt những người xung quanh cô ).
Người ta thường bắt gặp hình ảnh Linh Lung với chiếc áo sơ-mi dài quá hông cùng chân váy xếp li đủ kiểu màu da. Cô thích lang thang trên những góc đường vắng cùng chiếc máy chụp ảnh cũ rồi tìm một quán có sân thượng gần đó để tiếp tục cuộc hành trình mơ mộng. Trong suốt chuyến hành trình có vẻ chẳng đâu vào đâu nhưng trong mắt cô thì nó như một miền đất hứa, ngày nào cũng là những ngày để mơ.
Hôm đó là buổi ráng chiều, như thường lệ cô nàng vẫn đến quán ăn mà cô dường như dành cả thanh xuân để thử thách đầu bếp của quán. Vẫn là vị trí cao nhất trên sân thượng, tựa đầu vào lan can đã gỉ sét như một thói quen, cô đã gọi món ăn đậm vị rượu vang và ngũ vị hương . Cái sự trộn lẫn hỗn độn giữa mùi thức ăn và không khí tĩnh lặng của quán khiến Linh Lung cảm thấy buồn nôn. Cô thiếp đi một chút...Từ phía tầng cao đối diện, vài cái đèn ánh vàng chiếu thẳng vào bàn ăn của Linh Lung, cô giật mình nhìn sang nhưng vẫn giữ tư thế của một kẻ phiêu du chuyên nghiệp, cô nhìn thẳng vào ánh đèn. Cảm giác như quen dần với cường độ sáng đó, cô cố gắng tiếp cận điều gì ẩn chứa đằng sau ánh đèn le lói kia. Bỗng chốc, một kẻ lạ mặt với áo khoác kiểu thu đông rất dày, hắn tiến lại phía cái bàn đặt sẵn ở tầng cao, anh ta trông kiểu cách đến phát chán, kiểu người mà Linh Lung thấy đầy trên các trang quảng cáo cho thời trang Hàn Quốc.
Có lẽ Linh Lung dù có dị biệt đến đâu cũng là một đứa con của Chúa Trời và ít ra là cũng có sự tò mò của một con người. Cô nhìn chằm chằm vào tên lạ mặt kia, ánh sáng vàng xiên góc mặt anh ta nét đến độ phải cần đến một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp mới bắt nổi. Hình như anh ta có giác quan thứ 6 giống Linh Lung ? Anh ta nhìn qua phía cô với tư thế ung dung đến lạ thường, giống như anh ta đã quen với sự hiện diện của cô gái kỳ lạ này.
Chưa kịp phản ứng trước cái nhìn mê hoặc của anh ta, một tiếng vỗ tay đủ để truyền từ tầng cao đối diện sang phía Linh Lung. Một anh chàng bồi bàn mà Linh Lung đã quen mặt từ lâu mang ra cho cô một mẩu giấy nhỏ kèm một ly rượu vang . Giống như đã được lập trình sẵn từ trước, anh ta vội bước đi mà không nói một câu nào. Linh Lung vội vàng mở mẩu giấy ra nhưng vẫn không quên sự hiện diện của anh chàng lạ mặt phía tầng cao đối diện.
'' Linh Lung - Cô gái của những ngày mộng mơ !
Tôi thấy em như thấy miền thảo nguyên xanh
Tôi thấy em như thấy nàng thơ từ trong tranh
Tôi thấy em như thấy làn sóng xanh giữa đại dương u ám
Tôi thấy em như thấy bình minh ở cuối đường hầm...
Nhưng sao em lại không nhìn thấy tôi ? ''
Như ý thức được Linh Lung đã đọc xong mẩu giấy nhỏ, từ tầng cao phía đối diện, vẫn là ánh đèn vàng nhưng ánh đèn yếu dần như cảm tưởng của Linh Lung. Anh chàng kiểu cách kéo giật cái dây bên tay thuận để mở cái rèm đen phía sau anh ta. Hình ảnh một cô gái bên lan can cũ, một cô gái với mái tóc vàng hỗn độn đang chăm chú nhìn ly rượu vang trên bàn, từng quệt màu sơn dầu trên bức tranh rất to đằng xa hiện rõ hơn, ánh đèn vàng đã hoàn toàn vụt tắt, chỉ còn bức họa cô gái với đường nét thơ mộng, lung linh đến nao lòng. Cô bật khóc...
Người ta gọi cô là Linh Lung - Linh Lung có thể hiểu nôm na là âm hưởng pha trộn kì lạ giữa những chiếc chuông gió mơ mộng và sự lấp lánh của ánh đèn Sài thành lúc về đêm.
Cô gái với mái tóc hỗn độn vàng óng, chúng sẵn sàng bứt phá khỏi những khuôn nếp mà cô dành hàng giờ để đưa vào cho thuận mắt. Đôi mắt nâu đen màu Á Đông cùng phong cách mặc đồ hơi hướng cổ điển khiến tổng thể trong có phần dị thường ( ít nhất là dị thường trong mắt những người xung quanh cô ).
Người ta thường bắt gặp hình ảnh Linh Lung với chiếc áo sơ-mi dài quá hông cùng chân váy xếp li đủ kiểu màu da. Cô thích lang thang trên những góc đường vắng cùng chiếc máy chụp ảnh cũ rồi tìm một quán có sân thượng gần đó để tiếp tục cuộc hành trình mơ mộng. Trong suốt chuyến hành trình có vẻ chẳng đâu vào đâu nhưng trong mắt cô thì nó như một miền đất hứa, ngày nào cũng là những ngày để mơ.
Hôm đó là buổi ráng chiều, như thường lệ cô nàng vẫn đến quán ăn mà cô dường như dành cả thanh xuân để thử thách đầu bếp của quán. Vẫn là vị trí cao nhất trên sân thượng, tựa đầu vào lan can đã gỉ sét như một thói quen, cô đã gọi món ăn đậm vị rượu vang và ngũ vị hương . Cái sự trộn lẫn hỗn độn giữa mùi thức ăn và không khí tĩnh lặng của quán khiến Linh Lung cảm thấy buồn nôn. Cô thiếp đi một chút...Từ phía tầng cao đối diện, vài cái đèn ánh vàng chiếu thẳng vào bàn ăn của Linh Lung, cô giật mình nhìn sang nhưng vẫn giữ tư thế của một kẻ phiêu du chuyên nghiệp, cô nhìn thẳng vào ánh đèn. Cảm giác như quen dần với cường độ sáng đó, cô cố gắng tiếp cận điều gì ẩn chứa đằng sau ánh đèn le lói kia. Bỗng chốc, một kẻ lạ mặt với áo khoác kiểu thu đông rất dày, hắn tiến lại phía cái bàn đặt sẵn ở tầng cao, anh ta trông kiểu cách đến phát chán, kiểu người mà Linh Lung thấy đầy trên các trang quảng cáo cho thời trang Hàn Quốc.
Có lẽ Linh Lung dù có dị biệt đến đâu cũng là một đứa con của Chúa Trời và ít ra là cũng có sự tò mò của một con người. Cô nhìn chằm chằm vào tên lạ mặt kia, ánh sáng vàng xiên góc mặt anh ta nét đến độ phải cần đến một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp mới bắt nổi. Hình như anh ta có giác quan thứ 6 giống Linh Lung ? Anh ta nhìn qua phía cô với tư thế ung dung đến lạ thường, giống như anh ta đã quen với sự hiện diện của cô gái kỳ lạ này.
Chưa kịp phản ứng trước cái nhìn mê hoặc của anh ta, một tiếng vỗ tay đủ để truyền từ tầng cao đối diện sang phía Linh Lung. Một anh chàng bồi bàn mà Linh Lung đã quen mặt từ lâu mang ra cho cô một mẩu giấy nhỏ kèm một ly rượu vang . Giống như đã được lập trình sẵn từ trước, anh ta vội bước đi mà không nói một câu nào. Linh Lung vội vàng mở mẩu giấy ra nhưng vẫn không quên sự hiện diện của anh chàng lạ mặt phía tầng cao đối diện.
'' Linh Lung - Cô gái của những ngày mộng mơ !
Tôi thấy em như thấy miền thảo nguyên xanh
Tôi thấy em như thấy nàng thơ từ trong tranh
Tôi thấy em như thấy làn sóng xanh giữa đại dương u ám
Tôi thấy em như thấy bình minh ở cuối đường hầm...
Nhưng sao em lại không nhìn thấy tôi ? ''
Như ý thức được Linh Lung đã đọc xong mẩu giấy nhỏ, từ tầng cao phía đối diện, vẫn là ánh đèn vàng nhưng ánh đèn yếu dần như cảm tưởng của Linh Lung. Anh chàng kiểu cách kéo giật cái dây bên tay thuận để mở cái rèm đen phía sau anh ta. Hình ảnh một cô gái bên lan can cũ, một cô gái với mái tóc vàng hỗn độn đang chăm chú nhìn ly rượu vang trên bàn, từng quệt màu sơn dầu trên bức tranh rất to đằng xa hiện rõ hơn, ánh đèn vàng đã hoàn toàn vụt tắt, chỉ còn bức họa cô gái với đường nét thơ mộng, lung linh đến nao lòng. Cô bật khóc...
( Uyenvuong)
Nhận xét
Đăng nhận xét